Sự vô ơn của đứa con nuôi!

Ở một làng quê thanh bình, có một gia đình nọ sống cùng nhau trong một ngôi nhà nhỏ ấm áp. Gia đình ấy không giàu có về vật chất, nhưng luôn tràn đầy tình yêu thương và sự sẻ chia. Bà Lan, người mẹ hiền từ và nhân hậu, đã nuôi dạy một cô con gái nuôi từ khi cô bé còn nhỏ xíu. Cô bé mồ côi cha mẹ từ khi mới lọt lòng và bà Lan đã không ngần ngại nhận về nuôi rồi coi cô như người con ruột của mình.

Bà Lan không chỉ cho cô bé một mái nhà, mà còn trao cho cô tất cả tình thương và sự chăm sóc của một người mẹ thực sự. Bà đã dạy cô bé những bài học đầu đời, từ cách đi đứng, nói năng cho đến những giá trị nhân văn như lòng biết ơn và sự kính trọng. Bà thường nói: "Con à, hãy luôn nhớ đến những người đã giúp đỡ con trong lúc khó khăn. Biết ơn là đức tính quý báu nhất của con người."

Cô gái lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà Lan, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và thông minh. Với sự chăm sóc và dạy dỗ chu đáo, cô luôn đạt thành tích xuất sắc trong học tập. Khi cô đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố lớn, cả làng ai cũng mừng cho bà Lan và khen ngợi cô gái. Bà Lan tiễn cô lên đường với đôi mắt đẫm lệ, nhưng trong lòng tràn đầy hy vọng về tương lai tươi sáng của con gái.

Ban đầu, cô gái vẫn thường xuyên viết thư và gọi điện về thăm hỏi bà Lan. Mỗi lần nghe tiếng con gái, bà Lan lại cảm thấy lòng mình ấm áp và hạnh phúc. Cô hứa hẹn sẽ sớm về thăm bà, mang theo những món quà nhỏ và những câu chuyện vui nơi phố thị. Nhưng rồi, cuộc sống bận rộn và những cám dỗ ở thành phố dần dần cuốn cô xa rời những lời hứa ấy.

Cô gái nhanh chóng thích nghi với cuộc sống nơi đô thị phồn hoa, nơi có vô số cơ hội và mối quan hệ mới. Sự nghiệp của cô thăng tiến vượt bậc, tiền bạc và danh vọng đến với cô một cách dễ dàng. Những buổi tiệc tùng, những mối quan hệ xã hội đã khiến cô quên đi những lời hứa năm nào. Thư từ và những cuộc gọi về quê cho mẹ ngày càng thưa thớt, rồi dần biến mất hẳn.

Ở quê nhà, bà Lan vẫn ngóng trông từng ngày, từng tháng, mong mỏi một lần được thấy lại con gái yêu thương. Mỗi buổi chiều, bà lại ra ngõ đứng đợi, hy vọng sẽ thấy bóng dáng thân quen trở về. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng và những cơn gió lạnh lẽo của tuổi già. Bà Lan vẫn giữ trong lòng niềm tin rằng, một ngày nào đó, con gái sẽ trở về, mang theo nụ cười và tình thương như ngày nào.

Thời gian trôi qua, sức khỏe của bà Lan ngày càng suy yếu. Một ngày nọ, bà bị  bệnh nặng. Những người hàng xóm tốt bụng đã cố gắng liên lạc với cô gái, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ và bận rộn. Bà Lan qua đời trong sự cô đơn, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nụ cười an nhiên, có lẽ trong giấc mơ bà vẫn tin rằng con gái sẽ trở về.

Tin tức về cái chết của bà Lan đến tai cô gái như một cú sốc. Trái tim cô chợt chùng xuống, cảm giác tội lỗi và hối hận xâm chiếm lấy cô. Cô vội vã trở về làng quê, nhưng đã quá muộn. Trước mộ bà Lan, cô gái quỳ xuống, nước mắt rơi lã tã. Cô nhớ lại từng lời dạy, từng kỷ niệm bên người mẹ nuôi và cảm thấy xấu hổ vì sự vô ơn của mình. Những lời hứa năm nào giờ chỉ còn là những tiếng vọng xa xăm, không thể nào sửa chữa được.

Cô gái nhận ra rằng tiền bạc, danh vọng chẳng thể bù đắp cho tình thương và sự hy sinh mà bà Lan đã dành cho cô cả tuổi trẻ của bà. Cô thấy hối hận vì đã để người mẹ nuôi của mình phải sống trong cô đơn và buồn tủi. Cô quyết định ở lại làng quê một thời gian, chăm sóc ngôi nhà cũ và kết nối lại với những người hàng xóm, như một cách để chuộc lại lỗi lầm của mình.

Câu chuyện về sự vô ơn của cô gái nuôi trở thành bài học sâu sắc cho nhiều người. Lòng biết ơn không chỉ là lời nói, mà còn phải thể hiện qua hành động và sự quan tâm. Đừng để những người đã hy sinh cho mình phải cô đơn và buồn tủi, vì đôi khi, cơ hội để sửa sai có thể không còn nữa. Trong cuộc sống, hãy luôn trân trọng những người đã yêu thương và giúp đỡ mình, vì họ chính là những báu vật vô giá mà ta may mắn có được.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những người già cô đơn!

Tuổi trung niên là bản giao hưởng của cuộc đời!

Ngày sinh nhật của tôi!