Sự thiên vị không đáng có!

Ở thủ đô Hà Nội có một gia đình sinh sống trong một ngôi nhà cổ kính giữa lòng thành phố sầm uất. Gia đình này gồm năm thành viên ông bà Hải và ba người con, một cô con gái tên Hoa và hai cậu con trai tên Hoàng và Huân. Từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành Hoa  luôn chịu thiệt thòi  khi bố mẹ cô luôn ưu ái hai cậu con trai vì họ thành công và may mắn hơn. Trong khi Hoa lại có hoàn cảnh khó khăn và cô bị chính những người thân trong gia đình mình khinh thường.

Hoa là một cô gái hiền lành, chăm chỉ và cô luôn cố gắng làm mọi thứ để bố mẹ vui lòng. Cô làm việc chăm chỉ tại một cửa hàng nhỏ với mức lương ít ỏi, đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên, cô luôn bị coi thường bởi bố mẹ và hai người em trai. Hoàng và Huân nhờ vào sự giúp đỡ của bố mẹ họ đã trở thành những  người may mắn hơn trong công việc. Họ kiếm tiền dễ dàng và họ sắm được đất đai và nhà cửa. Họ thường xuyên lái chiếc xe ô tô sang trọng và sử dụng đồ hiệu quanh mình, khiến cho nhiều người xung quanh tò mò, họ cũng luôn tỏ ra kiêu ngạo và khinh thường chị gái. Họ không ngần ngại cướp đi những gì thuộc về Hoa, từ chỗ ở đến miếng ăn hàng ngày.

Một buổi tối mùa đông, khi Hoa đang chuẩn bị bữa tối thì Hoàng và Huân trở về nhà trong bộ dạng hào nhoáng. Họ ngồi xuống bàn ăn và bắt đầu ra lệnh cho Hoa như một người giúp việc.

"Chị Hoa dọn thêm đồ ăn đi". Họ vừa ăn vừa uống rồi sai khiến chị của mình như một người hầu với vẻ mặt vênh váo đến khó tả. Hoa lặng lẽ đi vào bếp, lòng đầy nỗi buồn và bất lực. Bố mẹ cô không hề can ngăn hai con trai, thậm chí họ còn trách móc Hoa vì không biết làm việc nhanh nhẹn.

Đến một ngày nọ, khi Hoa đang dọn dẹp nhà cửa, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Bố cô, ông Hải nhận cuộc gọi với vẻ mặt lo lắng. Sau cuộc gọi đó ông Hải thông báo rằng Hoàng đã bị chẩn đoán mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Cả gia đình hoảng loạn và vội vã đưa Hoàng đến bệnh viện. Tuy nhiên, bệnh tình của Hoàng ngày càng nặng và không có dấu hiệu thuyên giảm.

Cũng không lâu sau đó, Huân cũng bị chẩn đoán mắc cùng một căn bệnh hiểm nghèo. Cả gia đình rơi vào tình trạng tuyệt vọng. Ông bà Hải đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm cách chữa trị cho hai người con trai, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

Trong thời gian đó, Hoa vẫn âm thầm chăm sóc hai người em trai, dù họ đã từng đối xử tệ bạc với cô, nhưng cô vẫn luôn ở bên cạnh, lo lắng và chăm sóc từng chút một cho Hoàng và Huân. Nhìn thấy sự tận tụy của chị gái, Hoàng và Huân dần nhận ra sai lầm của mình.

Một buổi tối, khi bệnh tình của Hoàng và Huân trở nên trầm trọng, họ gọi Hoa đến bên giường bệnh và thì thào rằng "Chị  Hoa, chúng em đã sai rồi. Chúng em rất hối hận vì đã đối xử không tốt với chị".Hoàng nói với giọng yếu ớt.

Huân cũng thều thào "Đúng vậy chị à. Chúng em đã quá ích kỷ và ngu ngốc. Chị có thể tha thứ cho chúng em không"? Hoa nắm lấy tay hai người em trai của mình mà nước mắt lăn dài trên má. Hoa nói "Chị đã luôn tha thứ cho các em. Chỉ cần các em hiểu và thay đổi là đủ rồi."

Những ngày cuối cùng của Hoàng và Huân sức khoẻ dù rất yếu ớt họ vẫn mĩm cười, nhưng đó là nụ cười của sự an lành và hối hận. Không lâu sau đó, cả hai đã ra đi trong sự đau buồn của gia đình.

Cái chết của Hoàng và Huân là một cú sốc lớn đối với ông bà Hải. Họ nhận ra rằng dù có tiền bạc và địa vị, nhưng họ không thể bảo vệ được những người con mình yêu thương nhất. Họ cũng nhận ra giá trị thật sự của Hoa, người con gái đã luôn chăm sóc và yêu thương gia đình vô điều kiện.

Một buổi sáng sớm ông bà Hải đến gặp Hoa, nước mắt lưng tròng và nói  'Hoa, bố mẹ xin lỗi vì đã không đối xử công bằng với con. Con là người con đáng quý nhất mà bố mẹ từng có."

Hoa nhìn bố mẹ lòng đầy xúc động và cô nói "Bố mẹ ạ, con không bao giờ oán trách bố mẹ. Con chỉ mong chúng ta có thể sống hoà thuận, bình yên và vui vẻ  bên nhau."

Từ đó ông bà Hải thay đổi hoàn toàn cách đối xử với người con gái của mình. Họ biết ơn và trân trọng cô hơn bao giờ hết. Dù Hoa đã trải qua nhiều đau khổ và bất công từ những người thân trong gia đình mình, nhưng cô vẫn giữ vững lòng tốt và sự chăm chỉ của mình. Cô trở thành trụ cột tinh thần của gia đình, mang lại sự bình yên và hạnh phúc cho ngôi nhà nhỏ bé  của mình ở giữa lòng Hà Nội.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những người già cô đơn!

Tuổi trung niên là bản giao hưởng của cuộc đời!

Ngày sinh nhật của tôi!