Cái chết được báo trước!
Trong một khu phố nhỏ ở thành phố Quảng Ninh hoa lệ, có một gia đình đang sống bình yên. Gia đình ấy gồm ông Hùng, bà Hoa và cùng hai cậu con trai tên Tuấn và Tài. Ông Hùng là một công nhân cần cù, còn bà Hoa làm nghề buôn bán nhỏ lẻ. Họ dành cả cuộc đời lao động để nuôi dưỡng và hy vọng vào hai người con là Tuấn và Tài sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn. Tuy nhiên cuộc đời và số phận của họ đôi khi không đi theo những dự tính như họ mong muốn.
Tuấn là người anh cả, từ nhỏ Tuấn đã được coi là đứa con ngoan hiền và học giỏi. Nhưng khi lên trung học, Tuấn bắt đầu giao du với những người bạn xấu. Những buổi trốn học, những đêm lang thang và dần dần, Tuấn bị lôi kéo vào con đường nghiện ngập. Ban đầu chỉ là những lần thử nghiệm, rồi Tuấn nhanh chóng trở thành một con nghiện. Sự thay đổi của Tuấn diễn ra từ từ nhưng đủ để ông Hùng và bà Hoa nhận ra rằng con trai mình đang đi sai đường.
Người em trai của Tuấn là Tài đã chứng kiến anh mình sa ngã vào con đường nghiện ngập, nhưng Tài không biết làm cách nào để giúp đỡ người anh trai của mình tránh xa ma tuý. Thay vì tránh xa ma túy, Tài lại bị lôi cuốn vào con đường nghiện ngập từ người anh trai của mình cũng bởi sự tò mò. Cậu bắt đầu sử dụng ma túy để tìm kiếm cảm giác mới lạ và để trốn tránh những áp lực trong cuộc sống. Cả hai anh em dần trở nên xa cách với gia đình.
Ông Hùng và bà Hoa đã cố gắng hết sức để đưa các con trở lại con đường đúng đắn. Họ đã tìm đến nhiều trung tâm cai nghiện, nhiều nhà tâm lý học, nhưng mọi nỗ lực dường như vô vọng. Tuấn và Tài cứ liên tục tái nghiện và tình hình ngày càng tồi tệ. Ông Hùng nhiều lần phải dừng lại bên đường, ngồi khóc như một đứa trẻ vì bất lực. Bà Hoa thì suy sụp và với khuôn mặt hiền từ ngày nào nay tràn đầy nếp nhăn lo âu.
Một buổi tối khi Tuấn trở về nhà sau một đêm lang thang, ông Hùng đã ngồi đợi sẵn. Trong cơn giận dữ, ông mắng mỏ và cầu xin Tuấn dừng lại. Nhưng đang trong cơn say thuốc, Tuấn đã đẩy cha mình ngã xuống sàn. Cảnh tượng ấy như xé toạc trái tim bà Hoa. Bà chỉ biết ôm chầm lấy chồng và nước mắt lăn dài. Những ngày tháng đen tối bao trùm gia đình nhỏ. Ông Hùng và bà Hoa kiệt sức vì lo lắng và đau đớn. Họ phải bán dần những tài sản quý giá, thậm chí ngôi nhà tổ ấm của họ cũng đã thế chấp để có tiền chữa trị cho các con.
Những tháng ngày tồi tệ nhất đến khi Tuấn và Tài ngày càng lún sâu vào nghiện ngập. Cả hai anh em không còn là những đứa con ngoan hiền mà gia đình từng biết. Họ ăn cắp tiền bạc, tài sản trong nhà để thỏa mãn cơn nghiện. Một buổi sáng, ông Hùng phát hiện chiếc xe máy duy nhất của gia đình đã biến mất. Ông lao ra đường, chạy khắp nơi tìm con nhưng vô vọng. Họ đã bỏ trốn cùng chiếc xe máy duy của cha để đổi lấy ma túy.
Những ngày tháng sau đó, gia đình không còn nhận được tin tức của Tài. Một ngày tối tắm đã ập đến gia đình của họ. Bà Hoa nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Tài đã bị bắt vì tàng trữ ma túy và đang trong tình trạng nguy kịch. Bà lao đến bệnh viện, nhìn thấy con trai nằm bất động trên giường, cơ thể gầy gò và tàn tạ. Tài không qua khỏi đêm đó, cậu đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.
Sự ra đi của Tài như một cú đấm vào trái tim ông Hùng và bà Hoa. Nỗi đau mất con khiến họ suy sụp hoàn toàn. Nhưng bi kịch chưa dừng lại ở đó. Chỉ vài tháng sau, Tuấn cũng theo chân em trai mình, rời bỏ thế gian trong một lần sốc thuốc. Gia đình nhỏ ngày nào giờ chỉ còn lại hai người già cô đơn trong căn nhà trống trải và lạnh lẽo. Ông Hùng và bà Hoa chìm trong nỗi đau mất mát, nỗi đau không bao giờ có thể nguôi ngoai. Họ tự trách mình vì đã không thể bảo vệ được các con khỏi cám dỗ và nguy hiểm của cuộc sống.
Trong cơn tuyệt vọng, ông Hùng và bà Hoa quyết định làm một điều gì đó để giúp đỡ những gia đình khác không phải chịu đựng nỗi đau như họ. Họ bắt đầu tham gia vào các hoạt động từ thiện và giúp đỡ những người nghiện ma túy. Ông Hùng mở một trung tâm tư vấn và hỗ trợ cai nghiện, nơi mà những người nghiện có thể tìm thấy sự giúp đỡ và hỗ trợ cần thiết. Bà Hoa tham gia vào các chương trình giáo dục cộng đồng và chia sẻ câu chuyện của gia đình mình để cảnh báo về những hiểm họa của ma túy.
Nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ của họ, nhiều người đã tìm thấy hy vọng và cơ hội làm lại cuộc đời. Dù nỗi đau mất con không bao giờ phai nhạt, nhưng ông Hùng và bà Hoa vẫn cố gắng sống, tiếp để lan tỏa tình thương và hy vọng đến mọi người xung quanh. Câu chuyện của họ trở thành một bài học quý giá và nhắc nhở chúng ta rằng cuộc chiến chống lại ma túy là cuộc chiến của cả cộng đồng và chỉ có sự đoàn kết, quan tâm và giáo dục đúng đắn mới có thể giúp ngăn chặn những bi kịch tương tự xảy ra.
Ông Hùng và bà Hoa dành phần còn lại của cuộc đời mình để cứu giúp những người nghiện, mang lại ánh sáng và hy vọng cho những cuộc đời lầm lỡ. Trong nỗi đau, họ đã tìm thấy sức mạnh để biến mất mát thành động lực, họ sẳn sàng giúp đỡ những người khác tránh khỏi con đường sai lầm mà con trai họ đã đi. Và như vậy, dù trong những giọt nước mắt đau thương, họ đã tìm thấy ý nghĩa mới cho cuộc đời mình, biến bi kịch thành một hành trình đầy nhân văn và sống có ý nghĩa cho cuộc đời của nhiều người.
Nhận xét