Người đàn ông bất hạnh!

Cuộc sống này thật khó đoán trước được điều gì. Khi mỗi chúng ta là một cá thể độc lập và riêng biệt. Chúng ta đều là những con người, nhưng suy nghĩ và hành động của mỗi người lại hoàn toàn khác nhau qua từng giai đoạn thời gian. Khi chúng ta còn khoẻ  mạnh, chúng ta luôn chủ quan và xem thường các mối quan hệ với những người thân xung quanh, để đến lúc bản thân ai đó lại cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã gây ra thì có lẽ đã quá muộn.

Đó là câu chuyện về một người đàn ông 70 tuổi ở cùng phố với tôi. Ngày ông ấy qua đời mà không có người thân nào bên cạnh. Cơ thể của ông bốc mùi hôi thối và cả căn nhà của ông rất bữa bộn và chứa toàn rác rất hôi hám

Người đàn ông 70 tuổi này từng có một gia đình êm ấm và hạnh phúc. Ông có vợ con đoàng hoàng. Người vợ của ông là một người phụ nữ chịu thương chịu khó và họ có với nhau 2 người con gái. Bản thân ông là một người giáo viên dạy môn văn học cấp 2. Thời ông còn trẻ, ông là một người chồng tốt và một người cha mẫu mực. Ông là một người thầy giáo được học sinh kính trọng. 

Nhưng cuộc sống của ông hoàn toàn thay đổi sau khi ông nghĩ hưu. Tính cách của ông không còn như xưa nữa, mà thay vào đó là ông luôn cáu gắt với người vợ của mình. Ông cau có, ông cằn nhằn và nói liên hồi khiến cho mọi người trong nhà cảm thấy đau đầu và ngột ngạt. 

Người vợ của ông trước đây làm công việc tự do nên đến tuổi 55 bà vẫn phải làm việc, bà mở một quán nhỏ ở gần nhà để bán đồ ăn sáng phục vụ mọi người trong khu phố. Thỉnh thoảng ông có ra quán phụ việc cho vợ bán hàng. Các con của ông đến lúc lập gia đình và cả 2 người con gái đều lấy chồng cách nhà vài km. Thỉnh thoảng những người con gái của ông lại về thăm vợ chồng ông và hai vợ chồng ông lại sống với nhau như thời còn son trẻ.

Cuộc sống của vợ chồng họ vẫn cùng nhau bán hàng và mọi người nhìn vào ai cũng nghĩ ông bà rất yêu thương nhau và biết tôn trọng nhau. Vì ông biết cách bán hàng rất hài lòng khách và ông  phối hợp với vợ bán hàng vô cùng ăn ý với nhau. Nhưng sau khi kết thúc những buổi sáng bán hàng và sau khi ông trở về nhà thì tính khí của ông lại  hoàn toàn thay đổi. Ông luôn đay nghiến vợ và ông cậy ông có lương hưu. Ông chê vợ là kẻ không lương và ông chê bai vợ trước mặt những người hàng xóm, khiến người vợ mất mặt và cảm thấy bản thân bị tổn thương.

Đến khi ông phát hiện ông bị bệnh ung thư, thì ông hốt hoảng và lo lắng. Nhưng người vợ của ông vẫn luôn ở bên ông để chăm sóc cho chồng. Nhưng ông không hề biết điều mà ông lại tỏ thái độ bất cần đời. Ông nằm trên giường bệnh mà ông luôn mồm kể lễ với mọi người là ông có công lao to lớn nhất nhà. Ông kể lễ rằng, chính tay ông làm việc để nuôi cả nhà và ông kể công là một mình ông kiếm tiền để nuôi 2 người con gái ăn học và thành danh như bây giờ.

Ngày qua ngày, ngày nào ông cũng càm ràm và đay nghiến vợ để kể công lao của ông. Rồi đến ngày bệnh tình của ông đã đỡ hơn và bác sỹ cho ông xuất viện để về nhà điều trị lâu dài. Ông bắt đầu tính toán rất chị li và cụ thể về tài chính với vợ của mình. Cụ thể là ông tính chi tiết về tiền lương của ông. Ông nói với vợ, lương của ông chỉ đủ ông ăn và để mua thuốc chữa bệnh cho ông thôi. Ông nói với vợ, bà tự kiếm tiền mà tiêu. Nên mỗi ngày ông đưa cho vợ một số tiền nhỏ để mua thức ăn cho ông ăn đủ trong ngày.

Vợ ông vẫn âm thầm chịu đựng những lời nói rất khó nghe của ông. Vợ ông vẫn ân cần chăm sóc ông mỗi ngày. Nhưng đến bữa ăn, ông bắt vợ chia ra thành 2 suốt ăn khác biệt. Phần có thức ăn mới dành riêng cho ông và phần có thức ăn thừa thì dành cho vợ. Cứ mỗi lần đến bữa ăn là ông lãi nhải một lúc lâu rồi ông mới ăn và cứ mỗi ngày ông lại càng nói nhiều hơn. Đến mức người vợ của ông không thể chịu đựng nỗi, nên bà đã bỏ nhà để đi đến ở với người con gái một thời gian. 

Ông ở  nhà chỉ mua đồ ăn sẳn ăn qua ngày và ông tự lo mọi thứ cho bản thân. Ông tiết kiệm đến nỗi ông chỉ mua mì tôm để ăn hàng ngày. Người vợ của ông đã rời khỏi nhà được 1 tháng và sau đó bà trở về nhà để xem tình hình của ông thế nào. Nhìn ông rất bệ rạc và hôi hám. Nhà không ai dọn dẹp và bản thân ông cũng không chịu tắm rữa sạch sẽ. Sau đó bà lại đi đến nhà của người con gái ở tiếp. 

Ông ở một mình một nhà và những người hàng xóm đã nhìn thấy ông mỗi sáng đi mua thức ăn sẳn cho cả ngày. Vài ngày sau những người hàng xóm ở sát nhà ông, họ không thấy ông ra khỏi nhà để mua đồ ăn như mọi ngày và họ nghĩ chắc ông mệt nên họ rũ nhau đến thăm ông. Những người hàng xóm đến thăm ông, họ mua cho ông ít trái cây và có một điều họ không thể tưởng tượng được khung cảnh của một người thầy giáo có trình độ học vấn lại đang sống trong một căn hộ chứa toàn rác thải và nước tiểu rất hôi thối. Trái với cảnh họ nhìn thấy trước đây nhà cữa của ông luôn sạch sẽ gọn gàng vì người vợ của ông là một người phụ nữ rất ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ.

Ông ăn xong thức ăn là ông vứt rác luôn trên sàn nhà và mỗi ngày ông cứ sống như vậy, nên qua một thời gian ngắn vằng bóng của  người vợ, căn hộ của ông đã biến thành một bãi rác chứa nhiều loại rác thải từ ông mà ra. Ông không chịu tắm rửa, nên những người hàng xóm đến thăm ông mà họ không giám ngồi gần ông, vì cơ thể ông có mùi rất hôi hám. Một tuần sau đó mọi người trong xóm đi qua nhà ông, họ không  nghe tiếng ông ho nữa, nên một số người đã mở cửa vào nhà và họ bàng hoàng thấy ông nằm chết trên chiếc giường đầy rác thải.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những người già cô đơn!

Tuổi trung niên là bản giao hưởng của cuộc đời!

Ngày sinh nhật của tôi!