Một kiếp người!

 Chúng ta thường nghĩ một kiếp của con người là từ khi sinh ra cho đến khi già, bệnh tật rồi chết là hết.Mỗi một kiếp người là một bài toán khó và cần phải giải. Vì khi sinh ra chúng ta đầu thai vào kiếp này để được làm người. Một con người được sinh ra sẽ được mặt này, mất mặt kia, hay được lợi cái này mà bất lợi cái kia và kiếp người không phải dễ sống.

Nhưng chúng ta vẫn phải sống qua một thời gian dài để nếm trải cái khó, cái dễ, cái sướng, cái khổ, có cái đúng, cái sai, thậm chí trong lòng chung ta, trong tâm chúng ta có cái tốt, cái xấu. Do đó, chúng ta làm sao sống qua một đời bình an và vượt qua những biến cố để khắc phục được hết những khuyết điểm, để hoàn thiện chính mình và rồi cuối kiếp sống này, đến cuối đời chung ta có được một cuộc đời hoàn hảo.

Dẫu biết rằng sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên của con người. Cái chết là điều mà ai cũng biết chắc chắn là nó sẽ đến.Nhưng khi chúng ta phải đối diện với quy luật tất yếu ấy, thì không ai tránh khỏi sợ hãi, bởi vì ai cũng muốn được sống và được sống lâu hơn nữa.Họ nhận ra ranh giới giữa sự sống và cái chết thật quá mong manh, đời người thật quá ngắn ngủi.

Đối với những người đã phân biệt được sự sống và cái chết thì bài học là thế. Cái chết là một sự việc không thể tránh khỏi và mọi người sẽ phải đối mặt với nó một lần trong cuộc đời. Đối với một số người, nó có thể tạo cảm giác sợ hãi, vì nó sẽ  kết thúc một cuộc đời, sự mất mát vĩnh viễn và không còn gì để mong đợi sau đó.

Tuy nhiên, chúng ta có thể xem cái chết như một phần của quá trình sinh tử và một cách tự nhiên để trở về với tổ tiên. Đó là cách giúp ta giải thoát cho bản thân, sau một quá trình dài chúng ta đã sống. Chúng ta cần phải chấp nhận rằng, cái chết là một phần tất yếu của cuộc đời và tìm cách sống cuộc đời của chúng ta một cách tốt nhất, bằng cách giữ những gì chúng ta quan tâm và yêu thương nhiều hơn khi còn có thể.

Chính vì lẽ đó chúng ta hãy sống cho đúng ý nghĩa của một kiếp sống, để không phải nuối tiếc, không sợ cái chết. Ý nghĩa của một kiếp sống làm người là từ khi chung ta sinh ra, chung ta lăn trôi trong dòng đời đến khi chúng ta chết đi, thì chúng ta đã để lại giá trị gì cho một kiếp sống?. Là vật chất, cảm xúc, sinh mạng, trí tuệ, nghiệp lực....

Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật đời người. Ở đó, cuộc sống  có ý nghĩa không chỉ ở chiều dài thời gian hiện diện trên đời mà quan trọng hơn là chiều sâu của mỗi số phận con người. Có người hình dung tiếng khóc chào đời của mỗi con người là dấu hiệu cho thấy “Đời là bể khổ”. Không hẳn vậy, nhưng nếu có vì lý do khách quan nào mà cuộc sống chúng ta ngập chìm trong khổ, cũng không vì vậy mà chung ta sống buông thả, sống vội hoặc sống bất cần đời với ý trả thù đời. 

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi.....Vậy đó, dù mình sống tốt mà không có ai đền đáp thì vẫn phải luôn tích cực sống tốt, sống đúng và sống có ích. Vì mỗi một hành vi sống tốt của chúng ta sẽ được gữi vào cuộc sống và nó sẽ tồn tại theo nhiều dạng hình thức. Có gió cuốn đi thì những tấm lòng tốt ấy vẫn còn nguyên giá trị cho đời . 

Thế nhưng cái sự đến và đi của một kiếp người lắm khi cũng không đơn giản. Có những cuộc đời rất cơ cực và khốn khổ. Những người từ khi sinh ra đến khi họ chết họ vẫn sống nghèo khổ. Họ nghèo vật chất, nhưng họ lại giàu về tình thương. Họ làm việc vất vả và chăm chỉ. Họ không ngại khi làm bất cứ chuyện gì khó, dù họ làm ngày, làm đêm, nhưng cuộc sống của họ vất rất gian truân và nghèo khó. 

Tôi nghĩ ai sinh ra cũng có quyền chết đoàng hoàng. Nhưng ông trời cũng chơi khăm những phận nghèo. Với một số người, cái chết thanh thản nhẹ nhàng nhiều khi cũng không thể có. Phải sống đến nữa chặng đường đời, tôi đã thấu hiểu ra rằng, chẳng có cái quan tài nào có túi đựng danh vọng và tiền bạc sau khi con người chung ta chết. Tất cả đều trở thành hư vô. 

Cuộc đời luôn bí ẩn và đầy những khổ đau. Cuộc đời là những ngày sống trong khổ ải trần gian. Con người chúng ta luôn khát khao và miệt mài đi tìm hạnh phúc. Trên hành trình đó, nhiều khi bóng dáng hạnh phúc xa mờ. Nên những người trẻ cần biết rèn luyện bản thân và tu dưỡng bản thân để biết cách giác ngộ, để thực hành đạo lý. để không sai lầm trong cuộc đời. Sống phải biết yêu thương và biết ơn nơi mình được sinh ra. Bổn phận của chúng ta sinh ra là để được sống, chúng ta còn phải vượt lên những cõi cao hơn.

 Những người tuổi đã lớn, thì không còn được phép sai lầm, dù một ý nghĩ nhỏ. Họ vẫn còn một khoảng thời gian cuối đời để tu, để dưỡng, để sống cho đúng.Tuy nhiên, từ biết đến hiểu và thực hành được nó là một khoảng cách rất xa.Vậy sống làm sao để khi mất đi chúng ta cảm thấy thoải mái, an yên về nơi an lành.

Mỗi người đều đi trên lộ trình của sinh, lão, bệnh, tử. Ngày nào đó chúng ta cũng phải chết. Chúng ta đang sống tức là đang đi về cõi chết. Mỗi một ngày chúng ta đi qua là phép trừ của những ngày còn lại. Nên trên con đường đi đó, chúng ta phải biết cách gieo trồng được nhiều hoa thơm, trái ngọt cho đời, cho những người đi sau, chứ không phải mỗi bước chân chúng ta đi, chỉ thả xuống là xù xì, gai góc, nọc độc cho người sau giẫm lên.

Con người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh. Chúng ta sinh ra là để in dấu lại trên mặt đất và in dấu lại trong trái tim của người khác.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những người già cô đơn!

Tuổi trung niên là bản giao hưởng của cuộc đời!

Ngày sinh nhật của tôi!