Lòng Biết Ơn!
Từ khi sinh ra và lớn lên trong một gia đình làm nông nghiệp ở nông thôn.Tôi đã phải làm nhiều việc khi tôi còn ít tuổi. Tôi nhớ rất rõ 11 tuổi tôi đã phải làm mọi việc trong nhà. 3 tuổi đã có 1 người em trai và 6 tuổi đã có 2 người em trai. 11 tuổi tôi đã làm việc nhà thành thạo. Tôi nấu cơm khá ngon và dọn nhà cữa luôn gọn ngàng sạch sẽ. Mỗi buổi sáng tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng để nấu cơm , hoặc luộc một nồi khoai lang để cho cả nhà ăn trong ngày.
Xong bữa sáng tôi đi làm đồng áng cùng với mẹ tôi. Gia đình tôi có 5 người. Nhưng chỉ tôi và mẹ tôi là lao động chính và để sản xuất ra hạt thóc hay củ lạc, chúng tôi phải làm lụng rất vất vả. Tôi nhớ rất rõ, tôi đi cấy vào mùa đông, mưa phùn và gió lạnh làm tôi cóng cả tay. Tôi và mẹ đi cấy từ 6 giờ sáng đến 11 giờ trưa và khi tôi trở về nhà tôi lại vội vàng nấu cơm cho bữa trưa, ăn xong lại ra đồng ruộng cấy đến khi trời tối mịt mù, tôi lại trở về nấu cơm tối cho cả gia đình.
Mọi người sống ở nông thôn trên đất nước Việt Nam đều làm việc rất vất vả như tôi trước đây và bây giờ khi tôi trở về thăm quê, những người dân họ đang bận rộn đi cấy trong mùa đông giá rét. Nhưng bây giờ mọi thứ đã có nhiều thay đổi so với trước. là mọi người dân làm việc đồng áng họ đã có máy móc hỗ trợ nên việc cày cấy đỡ vất vả hơn xưa. Đường xá to rộng và đẹp hơn trước nhiều. Nhà nào cũng được xây dựng kiên cố và rộng đẹp hơn . Tôi cảm thấy vui mừng khi tôi trở về thăm quê hương đã có nhiều đổi mới và con người quê tôi cùng sống tình cảm và tinh tế hơn xưa.
Thế là tôi đã xa quê và thoát khỏi việc đồng áng đã hơn 25 năm rồi. Đó là một số năm khá dài . Tôi đã rời xa quê để tiến về Hà Nội sinh sống, học tập và làm việc.Tôi sống ở Hà Nội là nhờ sự giúp đỡ của người bác kính yêu của tôi. Tôi không thể bày tỏ tình cảm và lòng biết ơn của tôi đến người bác đáng kính trọng của tôi như thế nào. Nếu có thể tôi xin nhường lại 10 năm tuổi thọ của tôi cho bác tôi sống khoẻ mạnh.
Bác của tôi là một người đàn ông cao lớn, thông minh, đẹp trai, thành đạt, tốt bụng và rất hào phóng. Bác tôi đã giúp đỡ tất cả anh em ruột thịt. Bác tôi đã mua nhà, mua đất và xin việc cho tất cả anh em ruột thịt của bác. Bác tôi còn xin việc và tạo việc làm cho rất nhiều người ngoài và bác tôi đã làm thay đổi cuộc sống tốt đẹp cho rất nhiều người dù họ không phải là họ hàng của bác.
Tôi nhớ rất rõ, những năm tháng bác tôi đang làm việc đã có rất nhiều người cầu cạnh và đến nhà bác nhờ vã về công việc và có một số người còn xin bác về vật chất và tiền bạc. Bác tôi đã rất hào phóng với họ. Bác tôi đã tạo công ăn việc làm cho rất nhiều người và những con người đã được bác tôi giúp đỡ trước đây, nay họ đã có công ăn việc làm ổn định, nhà cữa đàng hoàng và có một số người thành đạt làm ông to bà lớn, có nhà cao cữa rộng, gia đình hạnh phúc bề huề.
Tôi nhớ rất rõ có hai cha con người cùng quê với tôi đã đi từ Hà Tĩnh đến Hà Nội để tìm bác tôi để xin việc làm và 2 người họ đã ở lại tại nhà tôi mấy ngày. Nhà tôi có diện tích nhỏ mà người đàn ông đó đã hút thuốc lào, làm mùi thuốc bay khắp nhà tôi khiến tôi ngạt thở, còn người thanh niên trên 20 tuổi, anh ta còn sử dụng chung bàn chải đánh răng của tôi. Nhờ sự giúp đỡ của bác tôi, nay anh ta đã có công ăn việc làm, nhà cữa đoàng hoàng và vợ con bề huề. Ngày đó nhà tôi chưa có nước máy bơm lên nhà, nên tôi phải xách nước từ dưới bể lên tầng hai, để cho khách đánh răng rữa mặt và xả nhà vệ sinh. Ngày bác tôi đang làm việc, nhà bác tôi người ở rất đông đúc. Họ hàng hai bên nội ngoại tấp nập ra vào và sống ở nhà của bác tôi.
Nhưng sau khi bác tôi đã nghĩ hưu, tôi đã nghe một số người phàn nàn và trách móc bác tôi không xin việc cho họ. Tôi nghĩ rằng, không có ai có quyền trách móc người khác không giúp đỡ mình, nếu người đó không sống chung trong một gia đình. Nên hiểu rằng những người ngoài xã hội không có nghĩa vụ giúp đỡ bạn nếu họ không muốn .
Họ muốn giúp đỡ ai là do sự tự nguyện của họ. Nhưng bạn có quyền trách móc những người đang sống chung trong một nhà với bạn mà họ không giúp đỡ nhau thì họ đích thị là những người rất tệ. Bao nhiêu năm tháng đã đi qua. Tôi đã trải qua nhiều khó khăn và biến cố trong cuộc sống. Tôi cảm nhận được rằng. Người tử tế khiến mình nhớ họ rất lâu. Sự tử tế sẽ luôn đem đến cho người khác nhiều cơ hội phát triển và sự tử tế sẽ đem lại niềm vui, niềm tin và lòng biết ơn vô hạn của những người nhận được sự giúp đỡ của những người tử tế.
Những người luôn nhớ đến sự giúp đỡ của người đã giúp đỡ mình họ cũng là người tử tế và tôi vô cùng biết ơn bác của tôi và tôi cũng rất biết ơn những người đã đối tốt với tôi. Người tử tế như bác của tôi ở Việt Nam là rất hiếm có . Ở Việt Nam là văn hoá nịnh nọt, quà cáp và văn hoá phong bì. Bà thò chân giò, ông thò chai rượu. Có đi có lại mới toại lòng nhau. Chính tôi đã trực tiếp đến công ty Thăng Long nói chuyện với một ông giám đốc trẻ, ông ta trước kia là nhân viên của bác tôi, để trao đổi về công việc. Nhưng thái độ của ông ta rất thiếu độ chuyên nghiệp và có vẻ rất chi là tinh tướng, cậy mình có quyền, có thế. Ông ta đã nói với tôi một số câu mà khiến tôi không thể tôn trọng nổi ông ta.
Cuộc đời của một con người, điều đáng quý, đáng trân trọng nhất là sống như thế nào và đã làm được điều gì tốt chưa? Tự hỏi bản thân đã đối xử tử tế với ai chưa? Và đã giúp đỡ được những người kém may mắn trong xã hội chưa? Sống phải biết cho đi nhiều hơn nhận. Bởi vì người cho đi là người hạnh phúc hơn người nhận và người nhận chỉ là người được an ủi.
Hãy biết sống tử tế khi còn có thể. Sống tử tế không khó và muốn sống tử tế hay không là do sự lựa chọn của mỗi người.
Nhận xét